The Soda Pop
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Mẹ Kế Zombie (H)


phan 6

 "Được." Z thở hổn hển trả lời, nhưng không thay đổi, hạ thân của hắn trướng làm nơi đó củaVương Hiểu Thư phát đau, lại không ngừngthâm nhập ra vào, cô khó nhịn nức nở, cô muốnkháng cự, nơi đó ẩm ướt phát ra từng tiếng cótiết tấu, mặt cô ngày càng nóng.

 Z buông tay cô ra, ôm cô vào trong ngực, tay cô hồng hồng, không có chút sức lực nào, vô thức khoác lên vai hắn, hắn đỡ cô, hai chân cô vòngqua eo hắn, hắn không ngừng đẩy vào điểm mẫn cảm trúc trắc mà mềm mại của cô, cô bị dày vò đau khổ, phần lưng bị thân cây thô ráp mài vào,khoái cảm dưới thân và đau đớn sau lưng đan xen, cô yếu đuối nhào về phía trước, áp vào trong lòng hắn, vùi đầu vào cổ hắn, tay phải đặtở phần xương quai xanh, tay trái gắt gao nắmvai hắn.

 Z nhìn cô, suy nghĩ một chút, ôm cô đặt xuống đất, cánh tay kéo cổ cô để môi cô áp về phíamình, kéo ra khoảng cách dưới thân hai người,va chạm với tốc độ cực nhanh, tiếng rên rỉ của Vương Hiểu Thư đều bị nụ hôn của Z cắn nuốt, cô run run ghé vào người hắn, phần bụng dướihơi run rẩy.

 Mà đúng lúc này, tiếng bước chân từ không xa truyền đến, Z nghe thấy rõ, ôm eo cô lăn về bên trái một vòng, giấu hai người ở sau cây cối.

 Hắn đè trên người Vương Hiểu Thư, phần dướivẫn ra vào cấp tốc như trước, hô hấp của hắnthật nặng, tiếng hừ nhẹ khàn khàn gợi cảm màmê người, môi Vương Hiểu Thư bị hắn bịt lại, ái muội mà có vẻ cấm kỵ.

 Cô không thể lên tiếng, nếu không những ngườiđó sẽ tìm đến, hắn không sợ bọn họ, nhưng hiện tại hắn cần chút thời gian.

 Răng Vương Hiểu Thư cắn vào lòng bàn tay Z,cô nhíu chặt mày rồi từ từ nhắm mắt lại, hô hấpgần như ngừng lại, tiếng rên rỉ ngừng lại, theođộng tác kịch liệt của Z mà cô ưỡn người lên.

 Cô thở dồn dập, tay nắm chặt cánh tay của hắn,từng vết hồng xuất hiện trên da thịt trắng nõndưới áo khoác của Z, nhưng không ai nhìn thấy.

 "Đội trưởng, nếu một mình đại tiểu thư trốn đi,hẳn là không chạy được bao xa, có lẽ là gần đây thôi."

 Tiếng nói của một người đàn ông truyền đến, có chút quen thuộc, hình như là một đội viên đi theo Âu Dương.

 Giọng nói của Âu Dương vang lên: "Chỉ sợ không phải cô ta tự chạy, ở nơi này, hiện tại lại là thời điểm nguy hiểm, cô ta dù sao cũng là con gái của thống đốc, cho dù quá phận tới mức nào, không có cô ta, chúng ta cũng không thể quayvề căn cứ."

 "Vâng, đội trưởng nói đúng."

 "Chúng ta phân công nhau tìm, hình như bên kia có động tĩnh?" Âu Dương không xác định hỏi,tiếng bước chân càng tiến gần bên này.

 Vương Hiểu Thư hoảng sợ mở to mắt, nhìn Z đang bịt miệng mình, tóc Z ẩm ướt, có mồ hôinhỏ xuống ngực cô, con ngươi màu đen nhìn cô,có cảm xúc mà cô không hiểu dâng trào bên trong.

 Cứ nhìn nhau như vậy khoảng 10 giây, Z đứngdậy, rút thứ trong cơ thể cô ra, có chất lỏng ấm áp màu trắng chảy ra.

 Vương Hiểu Thư cũng ngồi dậy, hạ thân theođộng tác của cô mà co rút thật nhanh, chất lỏngkia chảy ra càng nhiều, bên trong bắp đùi, bụng cô và mặt đất đều có dấu vết của nó.

 Vương Hiểu Thư tâm tình phức tạp cúi đầu,không nhìn Z, chật vật che áo dài trắng lên người.

 Z thở phào nhẹ nhõm, mím môi sờ đầu cô, cởiáo dài trắng của mình ra che trên người cô, xoay người ôm cô đi về phía một con đường khác, lúcđi còn không quên dùng đáy giày mài đi chấtlỏng ái muội trên mặt đất, nơi đó trừ đất, không còn lại một thứ gì.

 Khi bọn Âu Dương tới đây, nơi này đã không cóngười, chỉ còn lại không khí quỷ dị và mặt đất hỗn độn.

 "Hẳn là cô ta đã đến đây." Âu Dương ngồi xổmnhìn mặt đất, "Dấu chân này. . ." Hắn chần chừ một chút, dường như định kiểm tra bùn đất, lại chợt nghe một tiếng hét thảm cách đó không xa, là của đội viên ở lại trông Y Ninh.

 "Mau trở về!" Âu Dương lập tức đứng dậy chạy về, hoàn toàn quên còn chưa tìm được VươngHiểu Thư, đội viên khác thấy hắn như thế, cũngnhanh chóng chạy theo, mấy người trở về nơi trú liền thấy Y Ninh đang vung dao về phía độiviên, ánh mắt đỏ rồi xám ngắt, hai màu sắc thay đổi, cuối cùng khôi phục tối đen, dao găm cũngđể xuống.

 Ả mê man nhìn xung quanh, kinh ngạc nói: "Vừa rồi tôi làm cái gì?"



 Chương 13
 Vương Hiểu Thư bị Z đưa về phòng thí nghiệm,hắn đẩy cô vào phòng tắm, đưa cho cô áo trong màu đen không có tay áo và một chiếc quần jean ngắn, chờ cô tắm xong đi chân không ra ngoài, cạnh cửa là một đôi giày xăng đan mớitinh.

 Vương Hiểu Thư mím môi nhìn chằm chằm đôi giày, chậm rãi đi vào, dù là số đo quần áo hay giày đều vô cùng vừa vặn, hơn nữa cũng rất thoải mái, điều đó khiến tâm tình cô vô cùngphức tạp, mà đầu sỏ làm tâm tình cô phức tạp đang đứng trước bàn sửa sang lại thứ gì đó.

 Z đứng trước bàn, đem những thứ trên bàn bỏ vào vali xách tay, cô nhìn thấy trong đó là súnglục đặc chế, dung dịch, thuốc và thực phẩm nén,đó đều là những thứ vô cùng trân quý hiện nay. Cô còn thấy hắn đang lựa chọn những vật khác,dường như hắn đang do dự, suy tư hồi lâu rồinhét rất nhiều đồ ăn vào, Vương Hiểu Thư nhìnxem mà mắt bốc lửa.

 Thật săn sóc, chuẩn bị cho ai? Không phải chomẹ hắn chứ? Trong sách không nói vị thiên sứđại nhân nào sinh ra tiểu ca này. . . Chẳng lẽ là Y Ninh? Không đúng, hiện tại hai người cònchưa liên lạc, không phải là cô ta, kỳ quái.

 Vương Hiểu Thư nhíu mày suy tư, chính cô cũng không nhận ra biểu cảm của mình chuachát biết bao nhiêu, Z quay đầu nhìn thấy sắc mặt như mây đen trên thành lũy của cô, thuận tay nhét một chiếc psp vào hành lý, kéo khóa rồiđi về phía cô.

 Vương Hiểu Thư hoàn hồn, xấu hổ tránh ánhmắt của hắn, gượng gạo nói: "Tôi phải đi, cảm ơn quần áo và giày của anh."

 Z lạnh nhạt nói: "Không cần, dù sao cô cũng lao động chân tay để trả giá rồi."

 ". . . . ." Sắc mặt của Vương Hiểu Thư ngày càngkhó coi, lạnh lùng nhìn hắn, quay đầu bước đi.

 Z giữ chặt cổ tay cô, nhét tay cầm vali vào trongtay cô, mặt không biểu cảm nói: "Bên trong nàycó đầy đủ, những thứ cô cần đều có." Hắn lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong túi áo, luồn một sợi dây rồi đeo vào cổ cô, cô sững sờ nhìn hắn, hắnthản nhiên nói, "Xe ở ngoài cửa, màu đen, đừngmở nhầm."

 Chuẩn, chuẩn bị cho cô? Vương Hiểu Thư được sủng ái mà lo sợ, mê mang trước hành động của Z, há miệng không nói được gì.

 "Cô cầm cái này." Z lấy một chiếc máy vi tính giống như ipad từ trong ngăn tủ, khởi động máy rồi nói, "Nhớ đi theo con đường này, đừng có chạy lung tung, nếu không cho dù đồ ăn đầy đủ, cô cũng sống không lâu." Ngón tay thon dài của hắn xẹt qua màn hình máy tính, hướng dẫn trình tự vô cùng rõ ràng, cho dù là loại mù đường như Vương Hiểu Thư cũng có thể xem hiểu.

 Vương Hiểu Thư cứng ngắc tiếp nhận, ánh mắtngây ngốc nhìn chằm chằm màn hình.

 Z cũng không gấp, đi tới một cái bàn khác, lấynước và thuốc, đưa cho cô nói: "Uống đi, uốngxong là cô có thể đi."

 "Đây là thuốc gì?" Vương Hiểu Thư nhíu mày nhìn viên thuốc không lớn không nhỏ trong lòngbàn tay trắng nõn của hắn, không biết nên vui hay buồn.

 Đã sớm biết hắn không tốt như vậy, không phải là muốn làm loại thí nghiệm vô cùng tàn ác lên người cô chứ? Để cô mang theo bệnh độc đi tai hoạ những người khác? Cô thực đồng tình những người đó.

 Z nhìn vẻ mặt của cô, xoay người ngồi xuống ghế tựa, kéo ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc lá, mắt lạnh nhìn cô, cười mà như không hỏi: "Thuốc gì?" Sau đó không cần cô trả lời, nói thẳng, "Đương nhiên là thuốc tránh thai."

 Khóe miệng Vương Hiểu Thư giật giật, vẻ mặtkhông biết chỗ nào không đúng, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy bị nội thương.

 Cô do dự thật lâu, thấy vẻ kiên định "cô không uống thì đừng hòng chạy" của Z, đành phải uốngthuốc.

 Z nhìn cô uống thuốc, sau đó cầm hành lý rời đimà không quay đầu lại, gạt tàn thuốc đứng lên,đóng mạnh ngăn tủ bên cạnh, hờn dỗi chống taytrên bàn thí nghiệm.

 Có đôi khi ngẫm lại, người độc thân đến chết không nhất định là vì tính cách quái gở thích tỏ vẻ khốc, mà là vì bọn họ không hiểu làm thế nàođể bày tỏ tình cảm với người trong lòng, chỉ biết lấy lòng đối phương ở góc độ vật chất, nhưng lạithiếu hiểu biết về âm mưu quỷ kế và những sự việc khác bên ngoài, muốn vuốt mông ngựa [1]lại vỗ vào đùi ngựa, thật sự là vừa bất đắc dĩ vừauất ức.

[1] Vuốt mông ngựa: nịnh hót.

 Z xoay người tựa vào mép bàn, nhu nhu tháidương, chợt nghe chỗ cửa có động tĩnh, kinh ngạc nhìn qua, không ngờ thấy được Vương Hiểu Thư.

 Hắn khó có thể tin nhìn cô, biểu đạt sự kinh ngạc của mình vô cùng rõ ràng.

 Vương Hiểu Thư xấu hổ nhìn hắn, tuy rằng hắn làm thật nhiều việc xấu, nhưng ngay từ đầungoại trừ ép cô làm cái kia, hắn chưa từng hạicô.

 Đương nhiên, điều đó cũng không có nghĩa hắnlà người tốt, cô có diễm phúc nhìn thí nghiệnkhông hề có nhân tính của hắn một lần, đến nay vẫn khắc sâu trong trí nhớ. Cô cũng chưa từng quên người tạo ra tận thế là ai, cô trở về là có nguyên nhân.

 Z đã nói, nếu cô không đi theo con đường đúng hướng dẫn, sẽ chết rất nhanh, tuy rằng cô không tin hắn, nhưng vẫn muốn hiểu biết thêm mộtchút, dù sao cô biết tình tiết, bây giờ nơi nào an toàn cô cũng đã cân nhắc, cô muốn nhìn điểmcuối là ở đâu, nếu là nơi nguy hiểm, cô sẽ đặthắn vào danh sách đen, như vậy cũng không tính là oan uổng.

 "Anh đừng để ý, tôi vừa rồi không nghe kỹ lời của anh, cho nên quay về hỏi một chút." Vương Hiểu Thư che miệng ho hai tiếng, không được tự nhiên nói, "Điểm cuối trong phần dẫn đường là ở nơi nào? Tôi xem thấy chữ cái ở phía trên hình như là một cái tên? Tôi không hiểu."

 Z ngẩn ra, sau đó lấy một tờ giấy giống như bảng kế hoạch từ bàn phía sau, trang giấy có kích thước bằng giấy A3, hắn cầm giấy, khôngtập trung nói: "Là cái này."

 Ngón tay hắn đặt ở một vòng đỏ lớn trên tranggiấy, xung quanh vẽ đầy đường kẻ và công thức, lộn xộn khiến cô hoàn toàn không hiểu, ngoạitrừ vài chữ cái tiếng anh cực nhỏ ở ngoài, những kí hiệu kỳ quái còn lại cô không biết một chútgì. . .

 Haiz, chẳng lẽ chữ viết nơi này không giống thế giới bình thường?!

 Z thấy vẻ mặt mù mờ của cô, khóe mắt giật giật, hắn bỏ bảng kế hoạch xuống, tháo mắt kính, lấy tay xoa mắt, môi mỏng nhếch lên, nhìn nghiêngtrông thật giống một đứa nhỏ hồn nhiên, đây làlần hắn thiếu phòng bị nhất từ khi cô biết hắn tới nay.

 "Tôi không nên đánh giá cao chỉ số thông minh của cô, thật có lỗi." Z đeo kính lại, khôi phục khuôn mặt lạnh lùng vốn có, con ngươi đen nhánh cách thấu kính châm chọc nhìn Vương Hiểu Thư, "Trải qua phân tính chính xác của tôi, chỉ số thông minh của cô ngang hàng với gia súc."

 Vương Hiểu Thư sửng sốt, trừng mắt nhìn hắn:". . . Gia súc?!"

 "Không hiểu sao? Ví dụ, cô có biết con heo không?" Hắn nhíu mày nói xong lời nói cay nghiệt, tay lại bắt đầu dùng bút đánh dấu vị trítrên tờ giấy bằng tiếng anh.

 "Địa đồ pháo [2], đừng có mà vũ nhục giá trị của tôi? Heo cũng có tôn nghiêm, anh không cần bôi đen nó, anh biết nó nỗ lực thế nào sao?"Vương Hiểu Thư kìm nén tức giận đi tới bêncạnh hắn, chăm chú nhìn bảng vẽ hắn đã đánhdấu, ở vòng tròn đỏ có một từ đơn tiếng anh, từnày cô biết, "Thì ra nơi đó là Phân Tử?"

[2] Chỉ vì một cá nhân mà đánh giá cả tập thể.

 Cô thở phào, xem ra hắn không muốn hại cô,nhưng cô lại nhíu mày, nếu không có mục đích,vậy tại sao hắn đối với cô tốt như vậy? Đừng nóilà vì thích cô, đổi thành mi mi có tin không? Một người đàn ông ở trong thịt văn Mary Sue ngay cả nữ chính cũng không thích, mi có thểtrông cậy vào hắn sao?

 Z không trả lời vấn đề này của cô, ngược lại trả lời vấn đề trước.

 Hắn nghiêng đầu nhìn cô, có ngụ ý nói: "Nếuheo thật sự nỗ lực, vậy nó phải biết không nên ăn đến mức béo như vậy." Bộ dạng tốt như vậy, làm cho người ta muốn kéo đi bán với giá tốt lạikhông bỏ được, cảm thấy không bằng lại nuôithêm rồi kiếm càng nhiều.

 Lòng Vương Hiểu Thư bây giờ rất loạn, khôngcó chút tâm tình nào mà vui đùa cùng hắn, cô và hắn bốn mắt nhìn nhau, cô nhìn thẳng vào mắt hắn, suy đoán mục đích của hắn.

 Cô không hiểu, chẳng lẽ hắn thật sự muốn cô làm bom thịt người? Trong nguyên tác rõ ràngkhông nói Z sẽ quăng vũ khí hình người nhìnnhư bình thường lại mang theo bệnh độc siêucấp đến Phân Tử, nơi đó xem như là nơi bình ổn duy nhất tại tận thế, nhưng cũng chỉ là bị tai họa tương đối muộn mà thôi.

 Hơn nữa, nói đi thì nói lại, chuyện Z muốn bắtngười ở Lượng Tử làm thí nghiệm hình như đếnkết cục mới xảy ra, trong nguyên tác Vương bánh bao bị trúng chiêu lúc đó, tính ra cô chếthắn còn phải chịu một phần trách nhiệm. . . Nhưng hiện tại còn sớm, sự việc hoàn toànkhông giống trong nguyên tác, chẳng lẽ là vì dị số như cô mà tình tiết đã thay đổi?

 Vương Hiểu Thư tinh thần sa sút thở dài, cảmthấy đầu thật đau, cô muốn nói thẳng ý nghĩ củamình, cũng không biết có phải mấy lần Z thỏa hiệp làm lá gan của cô to hơn không, dù sao cônhất định phải hỏi.

 "Anh cho tôi uống thuốc tránh thai thật sao? Anh sẽ không cho tôi ăn bệnh độc đáng sợ gì chứ, sau đó dùng tôi làm kí chủ mà phát tán?"

 Biểu cảm buồn bực của Z làm cho người takhông thở nổi, hắn cắn răng nói: "Cô có thể vũ nhục tôi, nhưng xin đừng vũ nhục chỉ số thông minh của tôi."

 ". . . . ."

 "Tôi không cần thiết phải báo cho thiên hạ loạichuyện mất mặt lại ngu xuẩn này, tôi dám cam đoan toàn cầu tuyệt đối chưa từng có ai làm như vậy." Chính sự không làm lại phí thời gian cho một người không tin mình, không cần nói là hắn,ngay cả tên Âu Dương kia cũng sẽ không làm vậy, quả thực là lãng phí thời gian lãng phí tếbào não.

 Z nhíu mày, đè nén nói: "Tới bây giờ tôi chưatừng có ác ý với cô, cô yên tâm đi đi, đừng quayđầu, không ai luyến tiếc cô, chạy nhanh đi."

 Thấy hắn phản ứng kịch liệt như thế, dù là ngườiphản ứng luôn chậm nửa nhịp như Vương Hiểu Thư cũng biết hắn tức giận, xem ra hắn thật sự không có ác ý, chẳng lẽ cô hiểu lầm hắn? Tuy rằng lịch sử bất lương và hành vi quá đáng của hắn làm cô có ấn tượng không tốt, nhưng nếutùy việc mà xét thì. . .

 Vương Hiểu Thư cúi đầu suy tư một chút, cuốicùng quyết định nói xin lỗi, nhưng dường như Z bị cô chọc tức, thấy cô còn muốn nói, trực tiếp cắt ngang: "Cô còn muốn nói gì? Cô muốn tôi nói mấy lần nữa? Cô nghĩ rằng tôi muốn như vậy sao? Mỗi ngày đều nghĩ đến cô, cái gì cũngkhông làm xong!?"

 . . . . .

 Vương Hiểu Thư khiếp sợ nhìn hắn, lắp bắp nói: "Không. . . Tôi. . . Chuyện đó. . . Tôi không có ý này. . ."

 "Nếu cô không đi, vậy thì không cần đi nữa." Z thở phào nhẹ nhõm bắt mình phải tỉnh táo lại,ngoài miệng uy hiếp xong, kỳ thực trong lòng lạiđầu hàng, mong cô đừng đi.

 Nhưng cô vẫn đi rồi.

 Vương Hiểu Thư giống như sợ hắn không để cô đi mà chạy nhanh như gió, tiếng khởi động xevang bên tai Z, trên mặt hắn hiện lên vẻ kinhngạc, cô đơn, phẫn nộ, sa sút, sau đó lại khôi phục bình thường.

 Hắn tắt máy theo dõi đi, cầm chìa khóa đi vào tầng hầm, tuy rằng đây là lần đầu tiên hắn muốngiữ lại một người, còn khiến hắn làm không ítchuyện ngu xuẩn, nhưng điều này cũng khôngthể trở thành toàn bộ cuộc sống của hắn, hắncòn rất nhiều vấn đề khác.

 Nếu lần sau bọn họ gặp lại cô vẫn còn sống tốt, còn có thể khiến hắn tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn, như vậy đến lúc đó hắn có thể thuyết phục mình tiếp tục ngu xuẩn.

 Nhưng hiện tại, thiên tài khoa học tự nhiên dốc sức nghiên cứu dường như đã trở lại, tình cảm khác thường này cũng không ảnh hưởng đếnhắn.

Chương 14
 Lái xe, nghe có vẻ phong cách, thực ra mệt vôcùng, nhất là đối với một kẻ mù đường.

 Vừa phải nhìn chằm chằm hướng dẫn, vừa phảinhìn đường, còn phải để ý trái phải xem có người quái dị xông tới không, Vương Hiểu Thưđi không bao lâu liền mệt mỏi.

 Cô chỉnh đèn xe thành chiếu gần, chớp mắt nhìnbốn phía, hình như nơi này là một trấn nhỏ, banđêm tối tăm trong ánh đèn có làn sương mù mênh mông. Vương Hiểu Thư chậm dần tốc độ xe, chạy xe đến khúc rẽ, dừng trên đường cái.

 Cô cầm máy dẫn đường trên tay, xem loại đồ chơi cao cấp này, không biết tại sao trong đầu bỗng hiện lên khuôn mặt bất âm bất dương [1] của Z, cô sợ tới mức run tay, máy dẫn đườngliền rơi xuống.

[1] Thái độ không sáng tỏ, lập lờ nước đôi.

 Vương Hiểu Thư lập tức cúi người xuống lấy,lúc ngẩng lên bỗng thấy thứ gì đó xẹt qua phíatrước. Cô rùng mình, lập tức tắt đèn xe, kiểm trakhóa xe, xác định đã khóa kỹ càng, thở phàonhẹ nhõm.

 Chiếc xe này thật quý. . . Ừm, nhìn chữ nhân(人) giữa tay lái sẽ biết. Chạy băng băng a, đờitrước cô chỉ có thể nhìn mà thôi.

 Vương Hiểu Thư lấy dung dịch Z đưa trong valiđặt ở chỗ phó lái, nghĩ nghĩ rồi cất đi, lấy lọ lúc trước hắn cho cô ra, bôi vào phần sau tai và trên cánh tay, vừa bôi vừa cảnh giác nhìn ban đêm tối tăm phía ngoài xe, như thế này thì mẹ nó làmsao có thể yên tâm ngủ chứ? Nếu biết thế thìban ngày mới đi!

 Vương Hiểu Thư phiền chán đóng nắp chai lại,cất vào trong vali, thuận tay cầm một túi bánhquy, vừa ăn vừa nhìn xung quanh.

 Khoảng 20 phút sau, bánh quy cũng ăn xong, xung quanh không có gì khác thường. Vương Hiểu Thư dần dần thả lỏng cảnh giác, nắm chặt gói bánh bích quy, do dự một chút, quyết địnhsáng hôm sau mới vứt đi.

 Nhìn đồng hồ trên xe, đã hơn hai giờ đêm, lúcnày chính là thời khắc zombie ra khỏi lồng hấpở trong phim a, vì sao cảm thấy rất sợ hãi. . . Lúc trước ở cùng Z cũng không cảm thấy.

 Ừm, cũng đúng, Z là người tạo ra zombie, cũng được tính là cha của chúng nó, đi theo hắn cần gì phải sợ hãi? Ngẫm lại thì những gì cô có đượchiện giờ đều là Z cho cô, Vương Hiểu Thư liềnan tâm không ít.

 Tuy rằng đã an tâm, nhưng lại không thể nàongủ được. Vương Hiểu Thư nhàm chán lau màn hình máy hướng dẫn, nghịch lộ tuyến giống nhưchém hoa quả, muốn nhìn xem gần đây có địaphương thích hợp nào để đặt chân, cũng không biết có phải cô không cẩn thận ấn vào cái gì haykhông, hình ảnh lộ tuyến đột nhiên biến mất, chỉcòn lại một màn đen.

 Tắt rồi!?

 Vương Hiểu Thư vội vàng nhìn về chỗ nguồnđiện, vẫn còn sáng, máy chưa tắt, chẳng lẽ chếtmáy?

 Cô đang định tắt máy rồi bật lại thử xem, chợtnghe có tiếng người gõ cửa sổ xe, cô ngẩng đầu lên bỗng thấy một gương mặt xấu xí đầy máu, lập tức hét lên, lùi về phía sau.

 Xe bịt rất kín, dung dịch trên người cô truyền không ra, cho nên zombie vây tới cũng có thể lí giải. . . Nhưng muốn cô dưới tình huống này mở cửa sổ "hun" chúng nó, khó khăn quá thì phải. ..

 Vương Hiểu Thư vừa ngây người một lát, sốlượng zombie nhanh chóng gia tăng, cô nhanhchóng tỉnh táo lại, nhấn ga khởi động xe, mộtzombie chậm rì rì ở mặt trước xe bị đánh bay, máu thịt bắn tung tóe đầy kính xe, Vương Hiểu Thư nắm chặt tay lại, nhìn phía trước không rời mắt, không ngừng tăng tốc, bỏ xa đám khủng bốkia.

 Nhưng mà. . . Hình như cô đi nhầm hướng rồi, phía trước và mặt sau đều giống nhau. . .

 Thời điểm này vẫn là tự trách mình, thủ tiện! Aibảo mi thủ tiện chạm loạn! Nghèo khổ thì không cần dùng đồ công nghệ cao nữa!

 Vương Hiểu Thư quay đầu lại, đèn xe bị máuđen nhiễm bẩn, ánh sáng yếu đi một chút, cô đi đường cảm thấy thật khó khăn, bánh xe hình như nghiền qua thi thể, cảm giác này điện ảnh 3D không thể sánh kịp, ngay cả resident evil cũng không bằng.

 Bình tĩnh, phải tỉnh táo lại, nhất định phải nghĩ biện pháp.

 Vương Hiểu Thư thở dài, nhếch môi xoay vô lăng, kéo khoảng cách ra xa nơi nguy hiểm, sauđó kiểm tra máy hướng dẫn.

 Cô ấn cái núi ở giữa, muốn tắt máy, nhưng sau khi ấn xong máy hướng dẫn lại không có phảnứng gì.

 Cô sửng sốt, mờ mịt ấn tiếp vài lần, vẫn khôngcó phản ứng.

 Xong rồi, Vương Hiểu Thư tuyệt vọng, nhưng rất nhanh cô liền kinh ngạc mở to hai mắt —— máy hướng dẫn tối như mực không có phản ứng bỗng phát sáng, một bóng dáng cao gầy màutrắng quay về phía cô, cô cảm giác như vừa nhìn thấy một ngọn hải đăng to lớn.

 Được rồi, tuy ngọn hải đăng này cách thật xa, nhưng vẫn thật sáng ngời! Thật bát ngát!

 "Z!!!" Vương Hiểu Thư cao giọng gọi tên hắn, biểu cảm tràn ngập chờ mong làm giáo sư trong webcam bên kia vui vẻ.

 Biểu cảm âm trầm của Z dịu đi rất nhiều, lịch sựtao nhã đẩy mắt kính, ra vẻ xót thương nói:"Thế nào, hối hận rồi hả? Bây giờ còn. . ."

 "Mau nghĩ biện pháp giúp tôi! Làm thế nào để máy hướng dẫn hiện lên hình ảnh lộ tuyến? Tôi bị zombie vây quanh, trước có mai phục sau có truy binh, rốt cuộc nên đi về phía nào? Đi theo con đường anh nói hẳn là không có việc gì? Dù sao anh là cha của bọn nó a!" Tốt lắm! Có hồiâm! Vương Hiểu Thư không đợi Z nói xong liền ngắt lời hắn, nói không ngừng về tình cảnh hiện tại và mong muốn của mình cho hắn.

 Z vô cùng tin tưởng, Vương Hiểu Thư tuyệt đối là người dù chết cũng muốn tránh thoát mà hắn luôn đau khổ tìm kiếm và chờ đợi suốt 28 năm qua!

 "Xe được cải trang rồi, bằng vào năng lực hiện tại của bệnh độc, cho dù có hơn một ngànzombie vây quanh cô cũng không sao, cô khóakỹ, ngoan ngoãn ngồi bên trong, đợi bọn hắn chơi đã rồi rời đi là được." Z bình tĩnh nói, ngồitrên ghế dựa, chờ Vương Hiểu Thư nổi giận vànguyền rủa, nhưng bên kia lại yên lặng ngoài ýmuốn.

 "?" Z nghi hoặc nhìn về phía màn hình máytính, bên kia đen kịt?! Không phải chứ? Bằngvào chỉ số thông minh của cô ấy mà cũng tìmđược biện pháp? Xem ra cô ấy cũng không quá ngốc. . .

 "Xin lỗi, anh vừa nói cái gì? Tôi vội trốn bọn họ nên ngồi đè lên máy hướng dẫn rồi!"

 Khoảng 5 phút sau, giọng Vương Hiểu Thư từ màn hình tối đen truyền đến, sau đó màn hình sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn phờ phạc cỡ lòng bàn tay của cô xuất hiện trước mắt hắn.

 Z mặt không biểu cảm phát trình tự thao tác bậtlộ trình, ra vẻ đạo mạo nói: "Xe rất chắc chắn,cô không cần lo lắng zombie có thể đụng tới cô,cô không nhìn bọn chúng là được, chờ bọnchúng mệt rồi sẽ đi."

 "Nằm máng, zombie mà cũng mệt sao!? Đùa à!?" Vương Hiểu Thư vẻ mặt vặn vẹo chất vấn.

 . . . Nhan Nghệ đế. [2]

[2] Chỉ một nhân vật có bộ mặt vô cùng vặn vẹo, thậm chí biến hình.

 Z im lặng năm giây, dùng khẩu khí cam chịu số phận nói: "Bên phải tay lái có một cái nút màu đen, cô cẩn thận tìm xem, ấn vào là được."

 Vương Hiểu Thư gật gật đầu, chạm vào nơi mà hắn nói, quả nhiên có một cái nút: "Giấu kín như vậy là sợ tôi tìm được sao." Cô cúi đầu thì thào tự nói, Z ở bên kia nghe được, khóe mắtgiật giật, nhưng cô không phát hiện, bởi vì cô bịbộ dáng chạy trốn bằng vận tốc ánh sáng nhưchuột thấy mèo của đám zombie dọa đến.

 ". . . Nằm máng, thật sự không thể nhìn thẳng, cho dù trồng đầy đậu cũng không thấy zombiechạy nhanh như vậy." Vương Hiểu Thư kinhthán nhìn bốn phía sáng như ban ngày, ánh sángnày không giống với ánh nắng ban ngày, có mộtchút màu xanh, giống như pha thêm vào thứ gì đó, cô cúi đầu nhìn vào màn hình máy hướngdẫn, nói với Z vẫn ngồi với vẻ siêu cấp lịch sự ở bên kia, "Cám ơn, như vậy xin hỏi thế nào đểquay về hình ảnh hướng dẫn?"

 Thấy qua qua cầu rút ván, nhưng chưa từng thấyai qua cầu rút ván đúng lý hợp tình đến nhưvậy!

 Kiềm chế, kiềm chế. Được rồi. Z hít sâu mộtcái, ôn hòa mỉm cười nói: "Cô tắt đi thế nào thì bật lại như vậy."

 Vương Hiểu Thư không còn lời gì để nói: "Nếutôi biết bật hình ảnh thế nào còn phải hỏi anh sao?"

 "Cái này không thể trách tôi, cũng không phảitôi tắt của cô, ai biết được cô có cố ý làm bộkhông biết hay không?" Z nhanh chóng nói xongcâu đó, chỉ thấy sắc mặt Vương Hiểu Thư trởnên kỳ quái, hắn nhíu mày, nghĩ rằng có phảikhông nên nói những lời này hay không? Có phải là hắn lắm miệng hay không? Lời này giống như có ý tứ ám chỉ? Được rồi, quả thật hắn có ý tứ đó.

 Vương Hiểu Thư bị hắn nói mà không hiểu gì,cô im lặng một lúc, nghiêm túc nói: "Có chuyện gì chúng ta có thể đợi nói sau được không? Đểtôi rời khỏi nơi này trước đã, tôi biết anh không phải người lãnh huyết vô tình." Đưa ra yêu cầu trước, tâng bốc hắn tới mức cao nhất, đa số đềuđược đáp lại, loại phương pháp này dùng trên người tên đàn ông nào cũng đúng, Z là đàn ông sao? Là! Cho nên hắn cũng không ngoại lệ.

 Z dường như rất vừa ý với câu sau của cô, cònphụ họa một câu: "Đương nhiên, tuy rằng tôikhông lương thiện và nhẫn nại như vậy, nhưng cũng không tới mức máu lạnh."

 ". . . . ." Vương Hiểu Thư tỏ vẻ giữ nguyên ýkiến của cô, dù sao đám zombie với bộ mặt dữtợn vừa rồi cũng không phải vừa sinh ra đã làmzombie.

 "Ấn vào cái nút giữa hàng số mười, cách hai giây ấn vào nút số mười và số chín." Z nói chocô biện pháp.

 Vương Hiểu Thư hiểu ra, gật đầu: "A, chín cạn một sâu, tôi đã biết, anh hiểu biết thật nhiều."

 ". . . . ." Z đặt tay lên con chuột, một tay kia gõ vài cái lên bàn phím, hình ảnh lập tức truyền vềmàn hình theo dõi trong phòng thí nghiệm,Vương Hiểu Thư bên này không cần ấn nữa, hắnđã truyền hình ảnh hướng dẫn tới cho cô rồi.

 "Anh rõ là. . ." Vương Hiểu Thư nghẹn lời, rõ ràng cũng không ngờ, đường đi lập tức truyềntới màn hình phía trước cô, cô chăm chú đi theomột đường nhỏ, một đường đi qua Mạch Tử, đồng lúa, ngô, cao lương, thẳng đến một trạmthu phí trên đường quốc lộ, mà lúc này, đã hơnbốn giờ sáng.

 Mặt trời nhô lên phía chân trời, mí mắt của Vương Hiểu Thư đang đánh nhau, cô mệt mỏidừng xe bên đường, kiểm tra cửa sổ xe và khóaxe, sau khi xác định an toàn liền leo về ghế sau, lấy chăn che kín đầu rồi ngủ bù. Kỳ thực cô vẫn không yên tâm, cho nên ngủ cũng không sâu, xung quanh có động tĩnh là có thể đánh thức cô, một đám quần chúng không rõ chân tướng vâyxem nhờ vậy mới đánh thức được người vừa ngủ không lâu như cô.

 Vương Hiểu Thư đang ngủ bỗng cảm giác xe rung lên, dường như có người động tay động chân, vội vàng bò dậy, đề phòng nhìn phía bên ngoài, cũng không phát hiện zombie, ngược lại thấy một khuôn mặt nhe răng trợn mắt.

 . . . Cướp này nọ cũng không cần trắng trợn nhưvậy chứ? Cô còn ở đây mà cũng dám đến?

 Phát hiện là nhân loại, Vương Hiểu Thư sẽkhông sợ, cô bò lên chỗ điều khiển, lẳng lặng nhìn năm người bên ngoài đang ngạc nhiên nhìnmình, mở ra máy hướng dẫn, một chữ Z rồngbay phượng múa màu đen hiện lên, hình ảnh động kết thúc.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .